Lại nghe… cave kể chuyện

    Hầu hết mọi người đều xem những cô gái làm nghề “tẩm quất, thư giãn” với cái ánh mắt miệt thị, khinh thường, ít ai biết rằng, trong sâu thẳm tâm hồn của không ít người vẫn đau đáu một khát vọng làm người tử tế. Huệ là một cô gái như vậy…

    Hầu hết mọi người đều xem những cô gái làm nghề “tẩm quất, thư giãn” với cái ánh mắt miệt thị, khinh thường, ít ai biết rằng, trong sâu thẳm tâm hồn của không ít người vẫn đau đáu một khát vọng làm người tử tế. Huệ là một cô gái như vậy…

     

    Dòng đời xô đẩy…

     

    Trong một buổi chiều mưa tầm tã, tình cờ tôi gặp lại thằng bạn thời sinh viên. Hắn tên Thắng, chủ một quán tẩm quất thư giãn ở phường Tam Trinh, quận Hoàng Mai. Rủ nhau vào quán thịt chó nói chuyện, Thắng nói: “Gần chục năm rồi mới gặp lại ông để hàn huyên. Chuyện tôi vào tù về tội cố ý gây thương tích ông biết rồi nên không nói lại nữa. Tôi ra tù cách đây 3 năm. Khi tôi đang chưa biết làm gì để sống thì tình cờ gặp lại người yêu cũ. Sau gần 20 năm gặp lại thì tóc cả hai đều đã điểm bạc. Cô ấy bảo: “Hay anh về trông quán tẩm quất cho em, anh tù về còn em thì bị chồng bỏ… thôi thì dựa vào nhau mà sống”. Từ cuối năm 2010, tôi về ở với cô ấy, ngày ngủ đến trưa, thức trông quán từ chiều đến 2 – 3g sáng. Nghề này kiếm được nhưng bạc và phức tạp lắm. Gần với mấy đứa nhân viên mới biết nhiều đứa có hoàn cảnh éo le quá…”. Rồi Thắng mời mọc: “Hôm nào ông qua tôi đi. Ông là nhà báo sẽ có nhiều chuyện hay để viết đấy”. Tôi hỏi lại: “Có gì hay ho? Lại chuyện em khổ, em bị lừa, em nghèo, em muốn hoàn lương chứ gì. Tôi nghe chán rồi”. Mặt thằng bạn chợt trở nên nghiêm túc: “Ông đừng nói thế. Không phải đứa nào cũng vứt tâm hồn cho cẩu cả đâu. Ông đến sẽ biết”. Nhìn vẻ mặt hắn tôi quyết định đi xem “ca ve” nói gì….

    Và rồi tôi cũng có mặt ở cái phố dân chơi gọi là “phố thổi” ấy. Căn nhà “vợ chồng” Thắng thuê chỉ khoảng 30m2, gần kề con sông Kim Ngưu đen ngòm, bốc mùi xú uế cả đêm lẫn ngày. Trong căn phòng tối om là 6 cái giường nhỏ, ga không rõ màu, tường đầy những vết tích của cái gọi là “thư giãn”… Thấy tôi vào, tiếng một cô gái: “Dậy thôi chúng mày, có khứa đấy”. Ba bốn cái đầu ló khỏi những tấm rèm cũ nhèm: “Em nhé”; “Em đi anh. Em mới đi làm nè”… Tiếng “vợ” Thắng: “Bậy à. Bạn anh Thắng đấy”. Tôi nói với bà chủ: “Anh cũng đang mỏi lưng. Để anh thử tay nghề nhân viên của em xem sao”. Tiếng một cô gái nói trong tiếng cười: “Thư giãn xong mà hết mỏi lưng em chết liền”.
     
     
     
     
    Không ít cô gái hành nghề tẩm quất, thư giãn vẫn mơ ước hoàn lương. Ảnh: PV
     

    Tôi nháy mắt với Thắng rồi quay sang cô gái vừa nói, chừng 30 tuổi, có khuôn mặt cong cớn, bự phấn nhưng vẫn còn phảng phất nét đẹp khá đài các thuở nào: “Thế này nhé. Tối nay vợ anh đuổi không cho về nên anh mời em đi nhậu giải sầu chừng 3-4 tiếng. Tiền ca, tiền bo anh lo, được không?”. Cô gái nhìn tôi rồi nhìn Thắng: “Có lừa không đấy. Tự nhiên có người tốt thế. Mà chả sợ, đi thì đi, có gì để mất nữa mà sợ”?!

    Hơn 23g, phố Xã Đàn mới đã thưa thớt bóng người. Thỉnh thoảng có thằng choai choai, đầu xanh đầu đỏ, lái xe máy lao như điên, xẹt qua quán nướng, nơi tôi và Huệ (tên cô nhân viên mát xa) đang ngồi. Rượu vào, Huệ cởi mở hơn rất nhiều. Tiếng cách, cách, ực ực và tiếng cô gái đều đều: “Quê em ở Hòa Bình. Em chả có tuổi thơ. Nói đúng hơn tuổi thơ của em đã bị lão bố dượng khốn nạn đánh cắp. Bố mẹ em bỏ nhau từ khi em mới 1 tuổi. Mẹ em sống hờ với một gã giang hồ hết đát năm em 12 tuổi. Cứ 5g sáng là mẹ em ra chợ bán rau để lại em với lão dượng hơn 50 tuổi trong căn phòng chưa đầy 20m2. Một buổi sáng em chợt tỉnh vì cảm thấy có ai đó đang sờ soạng khắp người. Mở mắt, em thấy ngay đám râu cáu bẩn và đôi mắt đáng sợ của lão… Lão chồm lên người em và gằn giọng: “Mày kêu tao giết cả hai mẹ con”. Em vùng vẫy thì bị ăn mấy cái tát như trời giáng nên tê liệt sức chống cự… Hôm đó, em mất đời con gái khi gần 15 tuổi.

    Hơn 2 năm sau, cứ vài ngày em lại phải “chiều” lão mà không dám kể với ai vì sợ mẹ bị làm hại. Sau mỗi lần cưỡng hiếp em, ông ta đều nhét vào miệng em một viên thuốc bé xíu, màu trắng. Sau này ông ấy mới nói với em là thuốc tránh thai… Quá buồn chán, năm 18 tuổi em theo người yêu về Hà Nội làm thuê cho một quán bia hơi ở Giảng Võ. Những tưởng mình sẽ được yên ổn thì năm 2004, người yêu em bị CA bắt vì tội trộm cắp tiền của khách. Để có tiền lo cho người yêu, em đã nhờ đứa bạn gái giới thiệu vào làm nhân viên phục vụ cho một quán karaoke ở phố Láng Hạ… Cuộc đời em trượt dài từ đấy…”.
     

    Em còn gì đâu để mất!
     

    Đó là lời khẳng định của Huệ. Người ta có câu “đừng nghe ca ve kể chuyện” nhưng tôi tin những gì Huệ tâm sự. Câu chuyện của cô gái miền sơn cước dần hiện ra như một cuốn phim quay chậm. Năm 2004, Huệ bắt đầu đi làm nhân viên karaoke và chấp nhận “đi khách” để trang trải cuộc sống và tiếp tế cho người yêu trong tù. Từ một cô gái có nhan sắc, sau 3 năm lấy đêm làm ngày, Huệ xuống sắc nhanh chóng.

     

    Năm 2007, điều kinh khủng hơn đã đến với Huệ, cô có thai khi không biết “tác giả” là ai. Huệ nói: “Không phải thằng khách nào cũng chấp nhận đi bao. Khi thỏa thuận thì nói gì nó cũng OK. Lúc vào khách sạn với nó rồi mà nó trở mặt bọn em cũng đành chịu. Thôi thì kệ cho số phận. Có lần kịp uống thuốc tránh thai, có lần muộn quá không kịp mua nên mới xảy ra chuyện… Chó thế, đầy mình kinh nghiệm mà đến tháng thứ 4 em mới biết mình có thai, trước đó cứ tưởng mình béo bụng”.

     

    Huệ vẫn phải đi tiếp khách dù cô đang mang thai ở tháng thứ 7. Huệ chua chát: “Anh có tin không, hầu hết khách hàng khi nhìn thấy bụng em đều lắc đầu bỏ đi. Thế nhưng cũng có khách lại thích anh ạ. Có thằng khách một tháng tìm em mấy lần vì nó bảo gặp em “sướng nửa đời người”. Có lão già cứ mùng 1 đầu tháng là tìm đến em vì “gái có chửa như em đỏ lắm”… Làm cái nghề “bán trôn nuôi miệng” nhưng Huệ vẫn có ngày phải ăn mì tôm vì còn dành tiền cho người yêu. Khi mang thai tháng thứ 9 cô phải vào BV vì đau bụng… Sau khi thử máu, thử nước tiểu Huệ nhận được tin sét đánh từ bác sĩ: “Cô dương tính với HIV”. “Đầu óc em quay cuồng… Em choáng váng ngồi phịch xuống ghế. Thế là hết, con em không có tội vì nó chưa ra đời…”, Huệ nhớ lại, mắt ngấn nước.

     

    Gần 9 tháng Huệ sinh con gái. Khi thử máu, đứa trẻ không bị lây HIV từ mẹ. “Khi đó em muốn hét thật to vì sung sướng mà cổ họng như đóng băng lại. Con em sống rồi… Những ngày em còn sống trên cõi đời này em phải cố gắng thật nhiều để lo cho con em, nó đã thiệt thòi quá nhiều anh ạ”, tiếng Huệ như chìm vào bóng đêm…

     

    Khi người yêu Huệ ra tù, cô không dám đi đón mà chỉ gửi cho người yêu chiếc điện thoại. Đến tận đêm hôm đó Huệ mới nhận được tin nhắn của người yêu: “Những gì cô đang làm tôi đã biết từ khi ở trong tù. Biến đi, đừng để tôi gặp cô”. Theo Huệ, cô không bất ngờ mà chỉ hơi buồn vì “có thể như thế sẽ tốt cho anh ấy”. Khi con được một tháng tuổi, Huệ đã phải đi làm, cô vẫn thư giãn cho khách, thậm chí vẫn đi qua đêm với khách nhưng cương quyết bắt khách phải dùng bao cao su. Huệ bảo: “Số em thế là hết. Tiền em vẫn phải kiếm, phải kiếm nhiều hơn để nuôi con, nuôi mẹ. Giờ em đã không còn gì để mất nhưng em cũng không muốn một người khách nào phải lây bệnh từ mình. Em phải để đức cho con”.

     

    Thắng xác nhận: “Con Huệ nói thật đấy. Tôi đã từng bảo khách thử nó nhưng nó nhất định yêu cầu dùng bao cao su, nếu không bao nhiêu tiền cũng ra khỏi nhà nghỉ. Nó có dám mua sắm, ăn mặc gì đâu, được bao nhiêu tiền nó đều dành dụm để gửi tiết kiệm cho con gái đang sống với mẹ ở quê. Nó là đứa có tâm…”.

     

    Sau cái đêm ngồi uống rượu với Huệ, tôi trăn trở mãi về hình ảnh của Huệ, một cô gái bị xã hội và gia đình ruồng bỏ, bị nhiễm căn bệnh thế kỷ nhưng vẫn luôn khát khao sống, khát khao có tiền để nuôi con và không muốn trả thù đời, không muốn cả những người xa lạ phải khổ. Trong khi, ở đâu đó vẫn có những kẻ có quyền, có tiền sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ, sẵn sàng hại người để có thêm nhiều tiền…
     

    (Tên nhân vật trong bài đã thay đổi)
     
     
    Theo DocBao.vn